Âm nhạc thính phòng có nguồn gốc từ
ngôn ngữ Latinh (camera) – có nghĩa là
nhạc để biểu diễn trong phạm vi không gian nhỏ (như phòng hòa nhạc) để phân biệt với
nhạc giao hưởng, nhạc sân khấu (thí dụ
opera, oratoria,
cantata) dành cho các gian hòa nhạc lớn. Thuật ngữ này được hình thành từ thời Trung cổ nhưng mãi đến cuối thời đại Phục Hưng mới được khẳng định rõ ý nghĩa mà hiện nay chúng ta vẫn hiểu về nó. Trước kia, âm nhạc thính phòng theo nguyên tắc được trình diễn ở các
buổi hòa nhạc trong phạm vi
gia đình, chính từ đây đã hình thành nên thành phần các
nhạc công của loại hình nghệ thuật này: từ một độc tấu (hay được gọi là solist) cho đến vài ba
nhạc công đủ để biểu diễn trong phạm vi nhỏ và liên kết với nhau thành nhóm nhạc thính phòng. Khi sáng tác cho âm nhạc thính phòng, các
nhạc sĩ thường chú trọng đến từng phương thức biểu cảm của từng
cấu trúc âm nhạc phù hợp với từng loại nhóm cụ thể. Đặc tính của âm nhạc thính phòng biểu hiện ở sự cân bằng giữa các giọng nhạc (khác biệt với các tác phẩm trong đó phân biệt rõ bè chính, bè đệm) và tính chất cô đọng, tinh tế trong từng ngữ điệu,
giai điệu,
nhịp điệu và phương thức biểu cảm. Vai trò vô cùng quan trọng ở đây là sự phát triển của các "chủ đề âm nhạc" mang giàu hình tượng nghệ thuật, âm nhạc thính phòng có ưu thế đặc biệt biệt về khả năng biểu hiện những cảm xúc trữ tình với tất cả các mặt nhạy cảm và tinh tế nhất của
tâm hồn con người.Giữa
thế kỷ XVI, hình thành rõ sự phân biệt giữa nhạc nhà thờ và nhạc thính phòng trong các thể loại nhạc dành cho
giọng hát. Một trong những
tác phẩm đầu tiên tiêu biểu nhất của ÂNTP phải kể đến "L'antica musica ridotta alla moderna" của Nicolo Vitrentino (
1555). Cuối
thế kỷ XVII đầu
thế kỷ XVIII, ÂNTP bắt đầu phát triển mạnh ở các loại hình âm nhạc dành cho
nhạc cụ hay còn gọi là khí nhạc. Ở những giai đoạn đầu tiên này, giữa nhạc cho giọng hát và khí nhạc hầu như không phân biệt về phong cách nghệ thuật. Cho đến giữa
thế kỷ XVIII, sự phân biệt giữa chúng mới được thể hiện rõ nét đúng như lời nhận định của nhà
âm nhạc học trứ danh Kvanz: "Âm nhạc thính phòng đòi hỏi sự sống động và tự do trong ý tưởng âm nhạc hơn âm nhạc nhà thờ". Thể loại cao nhất của âm nhạc thính phòng dành cho khí nhạc thời kỳ này là tổ khúc
sonate (sonata da camera) có nguồn gốc từ tổ khúc vũ điệu. Nửa sau
thế kỷ XVIII, cùng với tên tuổi các
thiên tài:
Joseph Haydn,
Mozart,
Ludwig van Beethoven,... đã hình thành các thể loại âm nhạc thính phòng
cổ điển – độc tấu, song tấu, tam tấu, tứ tấu, ngũ tấu,... trong đó ý nghĩa đặc biệt quan trọng là các nhóm dành cho các đàn dây (
violin,
viola,
viôlôngxen). Chính bởi vì ở các thể loại này hội tủ mọi điều kiện để có thể diễn tả
cảm xúc, hình tượng nghệ thuật một cách phong phú nên chúng đã thu hút nhiều nhạc sĩ
thiên tài từ
cổ điển cho đến
hiện đại, ngoài các
nhạc sĩ đã kể trên còn có
Johannes Bramhs,
Antonin Dvozak,
Bedřich Smetana,
Edvard Grieg,
Franz Schubert,
Aleksandr Borodin,
Sergei Rachmaninoff,... (
thế kỷ XIX),
Claude Debussy,
Maurice Ravel,
Max Reger,
Béla Bartók,
Sergei Prokofiev,
Dmitry Shostakovich,... (
thế kỷ XX). Quá trình phát triển của phong cách âm nhạc thính phòng đã trải qua nhiều biến đổi, trong đó đặc biệt phải kể đến mối liên quan tương tác giữa âm nhạc thính phòng và âm nhạc giao hưởng. Từ đó đã nảy sinh ra các tác phẩm âm nhạc thính phòng mang ảnh hưởng của nhạc giao hưởng (như sonate dành cho violông - "Kreisler" của Betthoven, sonate dành cho violông của Frank) và ngược lại - âm nhạc giao hưởng của âm nhạc thính phòng (như giao hưởng số 14 của
Dmitry Shostakovich). Chính vì vậy đã xuất hiện
khái niệm âm nhạc mới - "Dàn nhạc thính phòng" và "Giao hưởng thính phòng" để chỉ những tác phẩm giao hưởng dành cho các dàn nhạc nhỏ với số lượng nhạc cụ hạn chế. Vai trò vô cùng quan trọng trong âm nhạc thính phòng phải kể đến các tiểu phẩm dành cho các loại
nhạc cụ trong đó nổi bật nhất là các
tác phẩm dành cho
đàn piano bao gồm nhiều thể loại khác nhau:
valse,
nocturne,
prelude,... của
Franz Schubert,
Robert Schumann,
Frederic Chopin, Skryabin,
Sergei Rachmaninoff,
Sergei Prokofiev,... Tuy dòng nhạc hàn lâm du nhập vào nước ta chưa được lâu, nhưng các nhạc sĩ
Việt Nam cũng đã sáng tác nhiều bản nhạc thính phòng ngay từ những năm
kháng chiến chống Pháp,
chống Mỹ trong đó nổi bật phải kể đến các tác phẩm của
Hoàng Việt,
Đỗ Nhuận,... góp phần đáng kể vào sự phát triển chung của
văn hóa dân tộc.